“Đến nơi, họ (mấy người chăn chiên) gặp bà Maria, ông Giuse cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ.” (Lc 2,16)
Đấng Cứu Độ là Đấng Kitô là Đức Chúa mà Thiên Sứ loan báo đây rồi, ở giữa bà Maria và ông Giuse, nằm trong máng cỏ. Không biết những người chăn chiên thuở ấy đã nhận ra Đấng Cứu Thế và tin nhận ra sao, nhưng Mẹ Người, Bà Maria hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy và suy đi nghĩ lại trong lòng. Với Mẹ, nhờ Mẹ, chúng ta cùng chiêm ngắm sứ điệp Chúa Giáng Sinh.
Chúa làm người là để cứu độ loài người chúng ta. Cứu độ chúng ta là giúp chúng ta biết cách làm người theo ý Chúa Cha từ thưở ban đầu khi con người được tạo dựng. Nằm trong máng cỏ, Lời đã thành nhục thể trong hình hài một bé thơ. Không một tiếng nói nhưng biết bao nhiêu lời đã cất lên:
1. Làm người là hiện hữu nhờ ai đó: quả thật bởi tình yêu của tiên tổ ông bà, của mẹ của cha mà bé thơ đã chào đời. Gia đình, dòng tộc, tổ tiên, quê hương, đất nước là nơi đã góp phần sinh chúng ta làm người. Và trên hết chính Thiên Chúa đã cho chúng ta hoài thai trong dạ mẹ, cho chúng ta thành người khi trực tiếp phú ban linh hồn.
Đã là người là phải sống biết cội, biết nguồn. Mất gốc, vong bản, bất hiếu là sự vô đạo tận căn và không khác gì loài cầm thú. Chúng ta dễ nhận ra điều này : loài cầm thú càng lớn lên, càng trưởng thành thì chúng càng quên và không phân biệt được bố mẹ, và nhiên chúng chẳng bao giờ biết tổ tiên ông bà. Biết cội, biết nguồn là nền tảng của sự tri ân, thảo hiếu. Biết nhìn nhận Đấng chí tôn là nền tảng của việc phượng thờ.
Người có tâm tình thờ phượng là người biết nhìn nhận những gì mình đang là, đang có là do bởi lãnh nhận từ trên. Và chính vì thế họ biết sống theo lẽ trời chỉ dạy. Người sống có lòng với quê hương, có tình với tổ tiên ông bà cha mẹ thì không chỉ gắn bó với cội nguồn sinh thành dưỡng dục nên mình bằng sự mến yêu, vâng phục mà con biết tìm cách làm rạng rỡ gia phong, làm hiển danh quê hương, dân tộc.
2. Làm người là hiện hữu với ai đó: Nằm đó giữa mẹ giữa cha, bé thơ là người con trong tương quan với các đấng sinh thành, dưỡng dục. Ta chỉ là ta trong tương quan với người. Không có tha nhân thì ta sẽ không thực sự là chính mình. Không có tha nhân thì ta cũng sẽ chẳng có thể làm người cách đúng nghĩa.
Loài vật nếu nhốt nuôi riêng thì lớn lên chúng cũng có thể thành chính nó. Con chó, con mèo, con heo, con gà…mà ta nuôi riêng một mình nó thì khi lớn lên chúng vẫn là gà là heo là chó. Trái lại, ở một mình thì ta không thể phát triển thành người. Chúng ta dễ nhận ra sự thật này qua một vài em bé lạc loài trong rừng được muông thú chăm nuôi. Không có tha nhân, những con người được gọi là “người rừng” ấy không có khả năng nói, không có khả năng giao tiếp như là con người, thậm chí có nhiều trường hợp còn không biết đi theo dáng thẳng đứng.
“Ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau”. Cố nhạc sĩ họ Trịnh đã thổi cái hồn tính xã hội vào cả các vật vô tri vô giác như muốn cảnh tỉnh sự ích kỷ, cảnh tỉnh tâm lý quy ngã đang lan tràn trong xã hội loài người. Hài Nhi Giêsu nằm đó giữa Bà Maria và ông Giuse là một lời khẳng định : “Con người ở một mình không tốt” (St 2,18).
3 .Làm người là hiện hữu cho ai đó: đây là hệ quả tất yếu khi ta nhìn nhận chân lý làm người là hiện hữu nhờ ai đó và với ai đó. Biết mình sống, tồn tại và phát triển là nhờ ai đó thì ngược lại cũng sẽ có ai đó sống, tồn tại và phát triển nhờ chính mình. Biết mình sống là sống với ai đó thì chắc chắn phải có ai đó sống với mình. Như thế làm ngươì là hiện hữu cho ai đó, nghĩa là bất cứ một ai đã xuất hiện trên trần gian này đều mang một sứ mạng nào đó cho tha nhân.
Một hài nhi bé bỏng, một em bé tật nguyền hay một thai nhi dị dạng, tất thảy đều có một chỗ đứng không thể thay thế. Có một gia đình đến gặp tôi xin ý kiến về cái thai dị tật trong dạ người mẹ. Bác sĩ siêu âm cho biết là thai nhi mắc chứng bệnh thuỷ não, sẽ khó sống khi sinh ra và nếu có sống sót cũng không qua khỏi vài ba năm. Tôi bèn chia sẻ rằng bất cứ sự sống nào cũng đều có ý nghĩa. Sự hiện hữu của thai nhi dị tật trong dạ mẹ là một lời mời gọi người mẹ, người cha một tình thương vượt lên trên điều bình thường. Nếu cháu được chào đời thì sự hiện hữu của cháu chính là lời mời gọi con người mở rộng trái tim đang cằn khô vì sự ích kỷ vì sự tham lam. Không một ai tự quyết định cho việc làm người của mình. Và trong niềm tin, thì bất cứ sinh linh nào hiện hữu đều có sự can thiệp của Thiên Chúa. Chính vì thế, không một ai được làm người mà không có một sứ mạng. Gia đình ấy đã yên tâm, giữ lấy bào thai và chờ ngày cháu chào đời.
Đã làm người thì không chỉ phải có danh gì với núi sông, mà trước hết phải có hữu ích cho tha nhân. Một khi chúng ta đáng bị nguyền rủa là đồ vô tích sự thì một cách nào đó chúng ta chưa thực sự làm người cách đúng nghĩa.
Mừng Chúa Giáng Sinh làm người, một lần nữa mong sao chúng ta thấy được ý nghĩa của phận người, ý nghĩa của việc làm người của từng người, của mọi người. Ta làm người là hiện hữu nhờ ai đó, hiện hữu với ai đó và cho ai đó. Có được sự nhận thức này thì cuộc đời sẽ tốt đẹp biết bao. Xin hãy đến bên máng cỏ chiêm ngắm Hài Nhi Giêsu, Đấng mà sau này khi đi rao giảng thường tự xung là Con Người, con của loài người.
Lm. Giuse Nguyễn Văn Nghĩa – Thuận Hiếu – Ban Mê Thuột
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét